Những lúc chỉ có một mình tôi ở nhà, em vợ thường chủ động sang phòng nhà sửa máy tính, hỏi bài, đòi xem phim cùng,… Nhiều khi em còn mặc quần áo hớ hênh, thậm chí quấn cả khăn tắm đi trước mặt tôi.
Hai vợ chồng tôi ai cũng đều có công việc ổn định với mức thu nhập tốt tại Sài Gòn. Khi em vợ trượt đại học, vợ tôi bàn bạc đón em từ quê lên thành phố để tiện ôn thi ở các trung tâm luyện thi đại học uy tín.
Em vợ tôi là đứa cá tính, nói thẳng ra là thuộc diện cá biệt trong trường. Tôi sợ môi trường quá năng động của thành phố xô bồ, cộng thêm việc thiếu sự kiểm soát từ bố mẹ sẽ khiến em vợ hư hỏng hơn. Chính vì vậy tôi không đồng ý và giải thích rằng em vợ đã lớn, sống chung với vợ chồng chưa có con như chúng tôi rất bất tiện.
Thế nhưng vợ tôi lại gạt đi những lời khuyên đó, cô ấy nói vợ chồng sáng đi chiều về, nhà cửa rộng thênh thang như vậy, ai ở phòng đó thì chẳng có gì bất tiện cả.
Thậm chí vợ còn trách tôi sống ích kỷ nên mới sợ em gái quậy phá, làm hỏng cuộc sống bình lặng của mình. Lúc này, tôi rơi vào thế bí, vì vậy đành xuôi theo ý kiến vợ, đồng ý đón đứa em lên sống chung.
Em vợ mới lên được 1 tháng thì thị trường bất động sản bị đóng băng, tôi dù không mất việc nhưng cũng chẳng khác gì kẻ thất nghiệp. Thời gian này tôi ở nhà “chờ thời” nên em vợ với tôi tiếp xúc nhau nhiều hơn.
Ban đầu em vợ nhờ tôi đưa đón đi học, quen dần em đòi tôi chở đi chơi, mua sắm, uống nước,… Tôi cũng có kể cho vợ nghe nhưng cô ấy lại bảo những chuyện đó rất bình thường, thậm chí vợ còn bảo tôi nên nuông chiều hơn để em nghe lời, chịu khó ôn thi.
Từ đó, em vợ tìm mọi cách để tiếp cận tôi. Khi ở nhà, em thường xuyên sang phòng nhờ tôi sửa giúp máy tính, giải bài tập, hỏi cách tìm tài liệu,… Xong xuôi, em lại níu tay tỏ vẻ nũng nịu đòi tôi thưởng trà sữa hoặc lái xe chở ra ngoài dạo phố.
Lúc lên xe, em vợ không ngồi ghế sau, khi ăn ở hàng quán em cũng chẳng ngồi đối diện mà lại muốn ngồi bên cạnh, thậm chí ép sát vào người khiến tôi rất ngượng ngùng. Người khác nhìn vào chắc chắn sẽ hiểu lầm chúng tôi là đôi tình nhân chứ chẳng phải mối quan hệ khác.
Tôi rất ngại nhưng lại không biết nên giải thích thế nào với em. Tôi chỉ sợ làm em buồn hoặc tự ái dẫn tới ảnh hưởng đến việc ôn thi đại học.
Vì thế, ngoài việc giữ khoảng cách thì mỗi khi trò chuyện cùng em, tôi cố tình nhắc nhiều về vợ để em biết tiết chế những hành động khiến cho người ngoài hiểu lầm. Thế nhưng em lại tỏ vẻ giả vờ không hiểu, thậm chí còn mạnh bạo hơn trước.
Gần đây, khi thấy vợ tôi ra khỏi nhà là em lại mặc quần ngắn, áo mỏng đến gõ của phòng nhờ sửa máy, xem bài giúp. Có lần, em chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm lên người để ra tủ lạnh uống nước rồi cố tình quên khóa cửa nhà vệ sinh trong lúc tắm.
Đến lúc này thì tôi mới nhận ra là em vợ có tình ý với mình, thậm chí em còn liên tục thả thính khiến tôi vô cùng khó xử.
Tôi lo lắng một ngày nào đó bản thân không thể kiềm chế được sẽ trở thành kẻ ngoại tình. Mặc dù đã cố gắng giữ khoảng cách, làm em vợ hiểu đúng vị trí 2 người nhưng xem ra vẫn chẳng hữu ích.
Tôi không biết là mình có nên nói với vợ biết hay không, mà nếu nói thì sẽ phải trình bày như thế nào để cả 2 không bị tổn thương. Đặc biệt, tôi lại chẳng muốn bản thân trở thành lý do để em vợ bỏ dở việc ôn thi đại học.