Người ta bảo, lấy chồng như đánh một canh bạc, nhưng ít ra, khi bạn nắm được con át chủ hãy đánh, chứ đừng nhắm mắt đưa chân để rồi hối hận cũng không còn kịp nữa. Có chồng sớm hay muộn cũng không quan trọng, quan trọng là bản thân có thực sự hạnh phúc hay không?
Suy cho cùng, tất cả mọi việc trên đời này, chúng ta làm đều đi đến một cái kết cuối cùng đó là an yên và hạnh phúc. Vì vậy, việc lấy chồng cũng không nằm ngoài mục đích đó. Thế nhưng, có những cuộc hôn nhân đã được số phận gọi tên là bi kịch. Người chịu thiệt thòi, đau thương nhiều nhất cũng chỉ có người phụ nữ mà thôi.
Trên đời này, chẳng có ai lại không muốn kết hôn với người mà mình yêu thương, tin tưởng cả. Tình yêu đầu đời tuổi 18 vẫn luôn là mật ngọt, ngây thơ với bao cô gái. Rồi đến khi tan vỡ, phụ nữ lại dấn thân vào những mối tình khác, cốt chỉ muốn tìm được một chỗ dựa cả đời. May mắn thay cho ai tìm được mảnh ghép hoàn hảo của đời mình, còn không thì những cuộc tình cứ qua đi rồi để lại trong tim người ta bao vết thương đau đến thắt cả ruột gan.
Chị, một người phụ nữ đã đến ngưỡng tuổi ba mươi vẫn chưa thể tìm được một người đàn ông thật sự tin tưởng. Tình yêu tuổi trẻ đối với chị là màu hồng mộng mơ còn giờ đã nhuốm màu mệt mỏi và bi quan. Và giờ, khi đến cái mốc nửa cuộc đời, chị cũng giống bao người phụ nữ khác, lựa chọn nhắm mắt đưa chân gật đầu với một người đàn ông để có tấm chồng như thiên hạ.
Bởi chị không còn trẻ để rong ruổi với tình yêu. Bạn bè đã nên vợ nên chồng, con cái đuề huề mà không khỏi chạnh lòng. Cộng thêm sự hối thúc của gia đình, mọi người xung quanh càng làm chị thêm sốt ruột. Phận đàn bà con gái, lỡ mang tiếng ế, thật sự không dễ chịu một chút nào. Hạnh phúc đến muộn, chị đã chọn cách tìm đại một người chồng “cưới đại cho xong”, cũng có thể xem như yên phận với đời.
Chị tuy hơi lớn tuổi, nhưng không hề thua kém bất cứ ai về ngoại hình hay học vấn. Chỉ là, mãi chạy theo sự nghiệp, khi giật mình nhìn lại thì phát hiện, mình đã ở cái ngưỡng ba mươi. Anh hàng xóm cũng còn độc thân, ngoại hình cho đến học vấn cũng không còn chỗ nào để chê. Dù lòng không yêu nhưng chị vẫn gật đầu đồng ý bước vào con đường hôn nhân.
Cưới nhau về, sống cùng nhau gần 2 năm, hai người vẫn tương kính như tân. Cuộc sống hôn nhân này không khác ở ghép là bao, anh làm việc anh, tôi làm việc tôi, chẳng có sự tương tác của hai. Trừ khi gặp gia đình hai bên, chị và anh mới vờ thân mật, hạnh phúc.
Một hôm anh đi công tác xa, chị rảnh rỗi dọn dẹp căn nhà một lượt, đến phòng anh, chị cứ chần chừ, không dám bước vào. Nhưng đến cuối cùng, sự tò mò đã đánh bại lý trí trong chị. Lúc quét tước bàn làm việc, một tấm ảnh từ trong cuốn sách rơi xuống sàn và thứ chị nhìn thấy là nụ cười rạng rỡ của một cô gái. Nụ cười ấy như xé toạc ảo tưởng về một cuộc hôn nhân đầm ấm, yên ả ở chị. Anh là một người chồng mẫu mực, có trách nhiệm, cho chị tất cả mọi thứ, ngoại trừ tình yêu.
Thì ra, bấy lâu nay, cô vẫn luôn ảo mộng trong giấc mơ của chính mình mà không hề hay biết, người chung chăn gối với mình vẫn luôn có một bóng hình chẳng thể quên. Chị biết người đó, Minh Thư là mối tình đầu của anh và cả hai đã chia tay nhau gần 7 năm. Từ lúc kết thúc mối tình đấy, gần như anh không quen ai, chỉ tìm hiểu vội vã rồi kết hôn cùng chị.
– “Chúng ta ly hôn đi“, chị nói với giọng bình thản. Đi đến quyết định này, chị cũng đã trăn trở rất nhiều đêm. Bởi vì anh quá tốt, nên chị chẳng có tư cách để níu giữ anh cho riêng mình. Chị biết, cô bé ấy đã quay về, mọi thứ nên để nó quay về vị trí nên có của nó. Vốn dĩ ngay từ đầu, hạnh phúc này chẳng phải là của chị, có những chuyện hãy để hoa là hoa, cổ thụ là cổ thụ.
– “Được, chúng ta ly hôn”, anh bình tĩnh đáp.
Sau ly hôn, chị trở về cuộc sống như trước kia. Cuộc hôn nhân hết sức vội vã nhưng đã cho chị một bài học cay đắng: “Kết hôn hay không, điều quan trọng nhất vẫn là bản thân được vui vẻ”.
Chuẩn mực của xã hội ngày nay, vẫn là có một gia đình đầy đủ vợ chồng. Thế nhưng, cuộc sống hiện đại, cũng không ít người lựa chọn cho mình một cuộc sống khác. Nhiều người phụ nữ chọn sống độc thân, hoặc sống hết mình đến ngưỡng tuổi ba mươi rồi tìm một đứa con để nuôi và chấp nhận làm mẹ đơn thân. Không bàn đến sự đúng sai trong cách sống này, bởi mỗi người đều có quyền quyết định cho cuộc sống hiện tại của riêng họ. Trên tất cả, miễn là họ hạnh phúc với quyết định đó của chính mình.
Là phụ nữ, lấy chồng cũng như mọi quyết định khác trên cuộc đời này đều không ngoài mục đích tìm được hạnh phúc và niềm vui trong cuộc sống. Người ta hay đùa nhau rằng, lấy chồng như đánh bạc, nhưng ít ra hãy đánh chỉ khi nắm giữ được con át chủ bài, chứ đừng mắt nhắm mắt mở đưa chân ra để rồi đến khi hối hận cũng không kịp. Cuộc đời gom lại có bao nhiêu niềm vui, lấy chồng hay không đều đâu quan trọng bằng việc mình thực sự hạnh phúc.